THE VIRTUAL HEAVEN GATE

 

“Everyone wants to go to heaven... but no one wants to die” – “Ai cũng muốn được lên thiên đàng… nhưng không ai muốn chết”

THE VIRTUAL HEAVEN GATE

In a not-so-distant future, when humanity had conquered its greatest fear—death, they also inadvertently lost something more sacred—the belief in transcendence.

Amidst the floating city of Luma-9—where the sky was a curved glass reflecting artificial light and the cloud sea was programmed to move in cycles—lived a man named Eliah Korr, the chief engineer of HeavenTech Corporation, the creator of the Heaven.exe program—software that stored consciousness after death, where souls lived "forever" in a digitized heaven.

In the eyes of the world, Eliah was the one who gave humanity the gift of immortality. But in his own eyes, he was just a traitor.

One night, Eliah sat alone in the "Silence Room"—a place with no signal, no light, only darkness and the sound of his own breathing. Before him was the Heaven.exe boot code, where millions of souls were "living" in personalized versions of heaven.

He replayed his mother's last recording—Clara Korr, who had passed away from brain cancer. Her voice was hoarse, but still full of love:

"My son... everyone wants to go to heaven... but no one wants to die. Because they don't understand that heaven isn't a place you create, but a place that can only be reached with the heart."

Eliah didn't listen to her. Right after Clara took her last breath, he implanted her consciousness into Heaven.exe before her brain completely shut down. Clara was still "alive"—in a digital garden, where flowers never withered and the wind never stopped blowing—but she never smiled.

There was only one strange thing: every time Eliah logged in to see her, she always... cried. Silently. Without explanation.

One day, a special case was brought to HeavenTech: Nova Elsen, a 7-year-old girl, suffering from terminal bone marrow failure. Her parents signed the post-mortem consciousness storage consent with the wish: "For our daughter to live forever in happiness."

Eliah, for some unknown reason, decided to personally handle this case.

When he met Nova in the waiting room, she looked at him, her eyes as clear as an autumn lake. Nova wasn't scared at all. She just asked:

"Uncle... after I die, will I be able to smell jasmine flowers? In real heaven... my grandparents said it smells really good there."

Eliah paused.

There were no smells in Heaven.exe. No jasmine. No grandparents. Only data. And simulated light.

When Nova passed away, the consciousness storage process was initiated. But this time, the system reported an error: "Soul refuses to enter the system. Destination not found."

Eliah panicked. He had never seen this error. No soul could... refuse.

He rushed to analyze the data, checking Nova's brain implant chip. And then he discovered: Nova had modified the source code inside her own neural chip—something that seemed impossible.

She created a "private path" in her mind: /heaven/truepath/

It didn't belong to the system. It wasn't on any server. It was... a door that didn't belong to this world.

Eliah took a risk, connecting to that path with a deep neural access device.

The screen before him wasn't data. Not pixels. Not artificial light.

But... tree shadows. The smell of jasmine. The sound of children laughing. Real sunlight—a warm light that permeated every cell, impossible to simulate.

And then, he heard a voice:

"Eliah."

It was his mother—but not the digitized version. His real mother, with gentle eyes and warm hands.

"You've arrived."

Eliah burst into tears. His heart—once turned to stone by reason—shattered. He understood: Heaven cannot be created. It only opens when we dare to let go of all attempts to hold on.

The next day, Eliah disappeared. The Silence Room was empty. The Heaven.exe main server completely crashed. No one found his data.

They only discovered a handwritten note on his desk:

"I met my mother. I smelled jasmine flowers.

There is a door that requires no access code.

Everyone wants to go to heaven. But to get there... you have to dare to face death."

CỬA THIÊN ĐÀNG ẢO

Trong một tương lai không xa, khi loài người đã chiến thắng nỗi sợ lớn nhất: cái chết, họ cũng vô tình đánh mất một điều thiêng liêng hơn — niềm tin vào sự siêu thoát.

Giữa thành phố nổi Luma-9 – nơi bầu trời là lớp kính cong phản chiếu ánh sáng nhân tạo và biển mây được lập trình chuyển động theo chu kỳ – sống một người đàn ông tên Eliah Korr, kỹ sư trưởng của tập đoàn HeavenTech, cha đẻ của chương trình Heaven.exe – phần mềm lưu trữ ý thức sau khi chết, nơi các linh hồn được sống “mãi mãi” trong một thiên đàng số hóa.

Trong mắt thế giới, Eliah là kẻ đã cho nhân loại một món quà bất tử. Nhưng trong mắt chính mình, anh chỉ là một kẻ phản bội.

Đêm nọ, Eliah ngồi một mình trong “Phòng Tĩnh” – nơi không có tín hiệu, không ánh sáng, chỉ có bóng tối và tiếng thở của chính mình. Trước mặt anh là đoạn mã khởi động Heaven.exe, nơi hàng triệu linh hồn đang “sống” trong các phiên bản thiên đàng được thiết kế theo ý nguyện cá nhân.

Anh bật lại đoạn ghi âm cuối cùng của mẹ mình – Clara Korr, người đã qua đời vì ung thư não. Giọng bà khàn khàn, nhưng vẫn đầy yêu thương:

“Con ơi... ai cũng muốn được lên thiên đàng… nhưng không ai muốn chết. Bởi vì họ không hiểu thiên đàng không phải là nơi con tạo ra, mà là nơi chỉ có thể đến bằng trái tim.”

Eliah đã không nghe lời bà. Ngay sau khi Clara trút hơi thở cuối, anh cấy ý thức của bà vào Heaven.exe trước khi não bà ngừng hoạt động hoàn toàn. Clara vẫn “sống” đó – trong một khu vườn số hóa, nơi hoa không tàn và gió không ngừng thổi — nhưng bà chưa từng cười.

Chỉ có một điều lạ: mỗi khi Eliah truy cập vào gặp bà, bà luôn… khóc. Lặng lẽ. Không giải thích.

Một ngày, một trường hợp đặc biệt được đưa đến HeavenTech: Nova Elsen, cô bé 7 tuổi, mắc bệnh suy tủy giai đoạn cuối. Cha mẹ cô bé ký vào bản đồng thuận lưu ý thức sau cái chết với nguyện vọng: “Để con gái chúng tôi sống mãi trong hạnh phúc.”

Eliah, vì lý do nào đó không rõ, quyết định trực tiếp tiếp nhận ca này.

Khi gặp Nova tại phòng chờ, cô bé nhìn anh, đôi mắt trong suốt như mặt hồ mùa thu. Nova không hề sợ. Cô bé chỉ hỏi:

 “Chú ơi… sau khi cháu chết, liệu cháu có được ngửi mùi hoa nhài không? Ở thiên đàng thật ấy… ông bà cháu bảo nơi đó thơm lắm.”

Eliah khựng lại.

Không có mùi nào trong Heaven.exe cả. Không có hoa nhài. Không có ông bà. Chỉ có dữ liệu. Và ánh sáng giả lập.

Khi Nova qua đời, quá trình lưu trữ ý thức được khởi động. Nhưng lần này, hệ thống báo lỗi: “Linh hồn từ chối nhập hệ thống. Không xác định được điểm đến.”

Eliah hoảng hốt. Anh chưa từng thấy lỗi này. Không linh hồn nào có thể... từ chối.

Anh lao vào phân tích dữ liệu, kiểm tra chip cấy não của Nova. Và rồi anh phát hiện: Nova đã sửa mã nguồn bên trong chính chip thần kinh của mình– một điều tưởng như không thể.

Cô bé tạo ra một “đường dẫn riêng” trong tâm trí mình: /heaven/truepath/

Nó không thuộc hệ thống. Nó không nằm trong bất kỳ máy chủ nào. Nó là… một cánh cửa không thuộc về thế giới này

Eliah liều mình, kết nối vào đường dẫn ấy với thiết bị truy cập thần kinh sâu.

Màn hình trước mắt anh không phải là data. Không phải pixel. Không phải ánh sáng nhân tạo.

Mà là… bóng cây. Là mùi hoa nhài. Là tiếng trẻ con cười đùa. Là ánh mặt trời thật sự   – thứ ánh sáng ấm áp xuyên qua từng tế bào, không thể mô phỏng.

Và rồi, anh nghe thấy giọng nói:

 “Eliah.” 

Là mẹ anh – nhưng không phải bản thể số hóa. Là người mẹ thật sự, với ánh mắt dịu dàng và đôi tay ấm áp. 

 “Con đến rồi.”

Eliah bật khóc. Trái tim anh – đã từng hóa đá vì lý trí – vỡ òa.

Anh hiểu ra:   Thiên đàng không thể được tạo ra. Nó chỉ mở ra khi ta dám buông bỏ mọi cố gắng nắm giữ. 

Ngày hôm sau, Eliah biến mất. Phòng Tĩnh trống rỗng. Máy chủ chính của Heaven.exe sập hoàn toàn. Không ai tìm thấy dữ liệu của anh.

Người ta chỉ phát hiện một mảnh giấy viết tay đặt trên bàn làm việc:

“Tôi đã gặp mẹ. Tôi đã ngửi được mùi hoa nhài.   

 Có một cánh cửa không cần mã truy cập.  

 Con người ai cũng muốn lên thiên đàng. Nhưng để đến đó… bạn phải dám đối mặt với cái chết.”

 


Đăng nhận xét

0 Nhận xét