The Unfinished Wall

 

"Many people go through life focusing on what they desire, rather than what is necessary." – “Có một số người dành phần lớn cuộc đời để làm những thứ họ muốn mà không làm những gì họ cần làm”

The Unfinished Wall

On the western edge of the perpetually foggy seaside town of Mistcliff, there was an old house with windows sealed by time and layers of dust as thick as decaying memories. Its owner was Chariot Marrow, a 30-year-old painter, who had almost vanished from the world.

The day he quit his art teaching job at the academy, his friends called him crazy. But Chariot didn't care. He wanted to paint. Not for money, not for fame. Just for something vague he always called: "the painting to liberate the human soul."

One March night, as the rain tapped on the roof tiles like the murmur of something ancient, Chariot was painting the background for a maple forest picture when his eyes froze. On the wall behind the easel, there was a small crack, like a gash from an invisible claw.

He ignored it. But that night, Chariot dreamed he was walking in that maple forest – leaves falling like fire, and from deep within the canopy, a voice whispered:

"You've painted everything you wanted... but have you painted what you needed?"

He woke up with red smudges on his hands, though he hadn't used that color.

The next day, the crack on the wall widened like an open wound. When Chariot tapped it lightly, the wall crumbled, revealing an ancient gray wooden door, without a handle. He pushed it gently. The door opened, leading to an empty room, silver light flowing from the ceiling like mist.

On the walls were paintings exactly like Chariot's, but strangely – they were complete. Beautiful to the point of being chilling.

One picture showed him and Marla – the food delivery girl – laughing at a dining table. Something that had never happened. "This is what I want..." Chariot whispered.

From somewhere, a voice echoed: "Everything you want has a price. And the more you want, the further you stray from what you need."

Chariot immersed himself in the room. Each time he finished a painting, he brought it in, and it became a vivid reality. He lived in moments that had never happened: prestigious exhibitions, love, applause...

He stopped eating. Stopped sleeping. Just painted, and walked into dreams made of oil paint and illusions.

Until one day, he couldn't paint anymore. His hands trembled. The paint wouldn't stick to the canvas. He looked in the mirror – couldn't see himself anymore. Just a blurry shape like a drained soul.

The room began to shake, each painting on the wall cracking, the faces in the paintings screaming silently. The floor split, sucking everything into a bottomless darkness. "I just wanted to live true to myself!" Chariot screamed, but his voice was sucked into the void.

In the moment of near-obliteration, Chariot remembered a small thing. That day, Marla brought him a hot loaf of bread and joked:

"You should paint a meal. Nobody can be creative on an empty stomach. Sometimes, what we need isn't as romantic as you think."

With his last bit of strength, Chariot picked up the brush. No color, no technique. He painted exactly what Marla said: a small kitchen corner, yellow light, a wooden table with two chairs, a plate of bread, a bowl of soup, and... someone sitting opposite him. Not perfect. But "real."

As soon as the last brushstroke dried, the room flashed brightly, the howling wind stopped, and everything froze. Chariot woke up on the floor. Marla knelt beside him, looking worried:

"I heard a loud noise... are you okay?"

He didn't answer. His eyes were fixed on the easel. On it was a blank canvas, unpainted, but still warm.

From that day on, Chariot stopped painting. He found a job at an old bookstore, cooked dinner in the evenings, sometimes read poetry to Marla. He was no longer a genius, but the first time he lived as his true self.

Once, the bookstore owner asked: "Why don't you paint anymore? Such talent wasted."

Chariot just smiled, then said as if talking to himself: "I used to spend my whole life doing what I wanted. Now, I'm living with what I need."

And the room behind the wall... no one saw it anymore. But every night, in the small kitchen light, when you see Chariot pouring tea into two ceramic cups, you can see one thing: "Not everyone needs a masterpiece. But everyone needs a place to belong."

BỨC TƯỜNG KHÔNG HOÀN THIỆN

Ở rìa phía Tây của thị trấn biển Mistcliff luôn giăng sương mù, có một ngôi nhà cũ kỹ với cửa sổ bị niêm phong bởi thời gian và những lớp bụi dày như ký ức mục ruỗng. Chủ nhân của nó là Chariot Marrow, một họa sĩ 30 tuổi, gần như đã biến mất khỏi thế giới.

Ngày anh rời bỏ công việc giảng dạy mỹ thuật ở học viện, bạn bè gọi anh là kẻ điên. Nhưng Chariot không màng. Anh muốn vẽ. Không vì tiền, không vì danh. Chỉ vì một điều mơ hồ anh luôn gọi là: “bức tranh để giải phóng linh hồn con người.”

Một đêm tháng Ba, khi cơn mưa gõ nhịp lên mái ngói như tiếng rì rầm của điều gì đó cổ xưa, Chariot đang tô nền cho một bức tranh rừng phong thì ánh mắt anh khựng lại. Trên bức tường phía sau giá vẽ, có một vết nứt nhỏ, như một vết rạch từ móng vuốt vô hình.

Anh không để tâm. Nhưng đêm đó, Chariot mơ thấy mình đang đi trong khu rừng phong ấy – lá rơi như lửa, và từ sâu trong tán cây, có một giọng thì thầm:

“Anh đã vẽ mọi thứ anh muốn… nhưng đã vẽ điều anh cần chưa?”

Anh tỉnh dậy với màu đỏ loang trên tay, dù chưa từng dùng đến màu ấy.

Ngày hôm sau, vết nứt trên tường mở rộng như một miệng vết thương. Khi Chariot gõ nhẹ, bức tường vỡ vụn, để lộ một cánh cửa gỗ xám cổ xưa, không có tay nắm. Anh đẩy nhẹ. Cánh cửa mở ra, dẫn đến một căn phòng trống trải, ánh sáng bạc chảy từ trần xuống như sương.

Trên các bức tường là những bức tranh hoàn toàn giống tranh của Chariot, nhưng lạ kỳ thay — chúng hoàn chỉnh. Đẹp đến mức lạnh lẽo.

Một bức vẽ anh và Marla — cô gái giao thực phẩm — đang cười bên bàn ăn. Một điều chưa từng xảy ra.  “Đây là điều tôi muốn…” Chariot thì thầm.

Từ đâu đó, một giọng nói vang vọng: “**Mỗi điều anh muốn đều có cái giá. Và càng muốn nhiều, càng rời xa điều anh cần.”

Chariot đắm chìm vào căn phòng. Mỗi lần vẽ xong, anh mang tranh vào, và nó trở thành một thực tại sống động. Anh sống trong những khoảnh khắc chưa từng xảy ra: triển lãm danh tiếng, tình yêu, tiếng vỗ tay...

Anh không còn ăn. Không còn ngủ. Chỉ vẽ, và đi vào những giấc mộng được tạo thành từ sơn dầu và ảo vọng.

Cho đến một ngày, anh không thể vẽ nữa. Tay anh run. Màu không bám lên vải. Anh nhìn vào gương — không còn thấy mình. Chỉ là một hình thù nhòe nhoẹt như linh hồn bị rút cạn.

Căn phòng bắt đầu rung chuyển, từng bức tranh trên tường nứt vỡ, những khuôn mặt trong tranh gào thét không tiếng. Nền nhà nứt ra, hút mọi thứ vào khoảng tối vô đáy. “Tôi chỉ muốn sống thật với chính mình!” Chariot hét lên, nhưng tiếng anh bị hút vào hư vô.

Trong khoảnh khắc cận kề tan biến, Chariot nhớ lại một điều nhỏ bé. Hôm ấy, Marla mang đến cho anh chiếc bánh mì nóng và nói đùa:

 “Anh nên vẽ một bữa ăn. Bụng đói thì chẳng ai sáng tạo được gì cả. Đôi khi, điều ta cần chẳng lãng mạn như anh nghĩ đâu.”

Bằng chút sức lực cuối cùng, Chariot cầm cọ. Không màu, không kỹ thuật. Anh vẽ đúng những gì Marla nói: một góc bếp nhỏ, ánh đèn vàng, chiếc bàn gỗ với hai chiếc ghế, một đĩa bánh mì, một chén súp, và... một người đang ngồi đối diện anh. Không hoàn hảo. Nhưng “thật”.

Ngay khi nét cọ cuối cùng khô lại, căn phòng phát sáng chói lòa, tiếng gió hú dừng lại, và mọi thứ đóng băng. Chariot tỉnh dậy trên sàn nhà. Marla quỳ bên cạnh, mặt lo lắng:

 “Tôi nghe tiếng động lớn… anh ổn chứ?”

Anh không đáp. Ánh mắt dán vào giá vẽ. Trên đó là một khung vải trắng, chưa vẽ gì, nhưng vẫn còn ấm.

Từ hôm đó, Chariot không còn vẽ nữa. Anh tìm việc làm ở cửa tiệm sách cũ, buổi tối về nấu ăn, đôi khi đọc thơ cho Marla nghe. Anh không còn là thiên tài, nhưng là người sống thật đầu tiên trong đời mình.

Một lần, người chủ tiệm hỏi:  “Sao cậu không vẽ nữa? Có tài năng như cậu thật phí.”

Chariot chỉ cười, rồi nói như thể đang nói với chính mình:  “Tôi từng dành cả đời để làm điều tôi muốn. Giờ, tôi đang sống với điều tôi cần.”

Và căn phòng sau bức tường… không ai còn thấy nó nữa.  Nhưng mỗi đêm, trong ánh đèn bếp nhỏ, khi thấy Chariot rót trà vào hai chiếc ly gốm, ta có thể thấy một điều: “Không phải ai cũng cần một kiệt tác. Nhưng ai cũng cần một nơi để thuộc về”

 

 


Đăng nhận xét

0 Nhận xét