The Soundless One – Child of Silence

 

"What you felt was unacceptable about yourself – that is the only thing that makes you special. No one saved you. Only you... saved yourself." - “Điều mà em cảm thấy không thể chấp nhận ở bản thân – chính là điều duy nhất khiến em trở nên đặc biệt. Không ai cứu em cả. Chỉ có em… tự cứu chính mình”.

The Soundless One – Child of Silence

"What makes you different... is the only thing that can save everyone."

The town of Waverlyn nestled at the edge of an ancient forest, quiet and misty year-round as if it had never truly woken from a centuries-long dream.

Here, the people didn't talk about the past. No one mentioned "the Divide" – the dried-up stream that split the forest – or the children who vanished on full moon nights. And of course, no one spoke of Eden Vale, the girl with white hair and colorless eyes, who lived with her foster father in the lonely wooden house at the edge of town.

Eden had no friends. Not because she didn't want them, but because every time she got close to someone, the wind would stop blowing, the birds would fall silent, and the air would feel frozen. People called her "the child of silence," an omen, the last echo of a forgotten curse.

In the autumn of Eden's seventeenth year, something changed. She began to hear faint melodies in the wind, whispers in an ancient language that she... understood. In the mirror, her eyes were no longer colorless – they reflected light like a lake under the moonlight, and in her dreams, she saw herself standing among a crowd of half-human, half-shadow creatures, all bowing their heads and calling her "The Soundless One."

One night, while her foster father slept soundly, Eden crossed the Divide – a place she had been forbidden to go since she was little. And there, she met him.

His name was Kael, a boy with eyes as black as the abyss, skin as pale as ash, and a voice that could crack the air. Kael was one of the Whisperers – cursed beings who lived in the shadows and carried the memories of the world within them.

Kael knew who Eden was. He said, "You are the last bridge between us and the light. The child of two worlds. The only one... who can end this war."

Eden didn't understand. She only knew she had always been seen as "different," as "wrong." But Kael gave her a shard of broken mirror, and when she touched it, memories flooded back like a dam breaking...

Eden's mother was Caelia, a nun of the Luminae, the race of light – beings who could control sound to heal and protect. Her father – none other than – was the leader of the Whisperers, creatures seen as "living darkness."

Eden was the result of a cursed love.

She had no voice – because her voice, if spoken, could tear the boundary between the two worlds. She was "The Soundless One" – the only one who carried both light and darkness within her, and when her voice was finally heard, the truth would be revealed... or the world would collapse.

But when Eden returned home, her foster father had vanished. The town had become silent... as if swallowed whole. She was surrounded by figures in white masks – the Luminae, those who were once light but had now become a cult worshipping absolute silence, determined to destroy her.

Chased to the very edge of the forest, Eden was desperate. She stood between two forces pressing in on her – light and darkness, both wanting to make her their own tool.

She cried out – a cry never uttered in her life. And then – everything shattered.

Her cry had no sound, but it awakened the memories of the earth, the water, the wind, and the forgotten souls. The entire forest lit up with a strange light – not daylight, but the light of truth.

The white masks fell – revealing the faces of the townspeople she had once loved, controlled and twisted by the cult.

Kael knelt down, his eyes wet with tears. "You are not a mistake, Eden. You are the first harmony between two worlds. You are what both our people never dared to dream of: unity." Eden didn't save the world. She woke it up.

The town of Waverlyn remained misty, but now, whenever the wind blew through the hills, one could hear a wordless melody, gentle and distant – the first tune Eden had ever made. She disappeared into the forest, and no one knew if she was alive or dead.

But one day, when the moon was full, someone saw a white-haired girl standing by the stream, without a shadow, without a sound, but with eyes as bright as the water's surface, and a smile... as if she had finally forgiven the world – and herself.

"What you felt was unacceptable about yourself – that is the only thing that makes you special. No one saved you. Only you... saved yourself."

Tiêu Âm Đứa Con Của Im Lặng

“Thứ khiến em khác biệt... là thứ duy nhất có thể cứu lấy tất cả.” 

Thị trấn Waverlyn nằm nép mình bên rìa một khu rừng cổ, tĩnh lặng và mù sương quanh năm như thể nó chưa từng thức dậy khỏi một giấc mơ kéo dài hàng thế kỷ.

Ở đây, người dân không nói về quá khứ. Không ai nhắc đến “Lằn Ranh” – con suối cạn chia đôi rừng – hay những đứa trẻ mất tích vào đêm trăng tròn. Và đương nhiên, không ai nhắc đến   Eden Vale  , cô gái tóc trắng, đôi mắt không màu, sống cùng người cha nuôi trong căn nhà gỗ lẻ loi cuối thị trấn.

Eden không có bạn. Không vì cô không muốn, mà vì mỗi lần đến gần ai đó,   gió ngừng thổi, tiếng chim im bặt, và không khí như đông cứng lại  . Người ta gọi cô là “đứa con của sự lặng thinh”, là điềm gở, là tiếng vọng cuối cùng của một lời nguyền đã bị lãng quên.

Vào mùa thu thứ mười bảy trong đời Eden, có điều gì đó đã thay đổi. Cô bắt đầu nghe thấy những   giai điệu mơ hồ   trong gió, những   lời thì thầm bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa   mà cô... hiểu được. Trong gương, đôi mắt cô không còn vô sắc – chúng   phản chiếu ánh sáng như mặt hồ vào đêm trăng  , và   trong giấc mơ  , cô thấy mình đứng giữa một đàn sinh vật nửa người nửa bóng, tất cả cúi đầu gọi cô là   “Tiêu Âm”  .

Một đêm nọ, khi cha nuôi đang ngủ say, Eden bước qua   Lằn Ranh   – nơi cô bị cấm đến từ khi còn nhỏ. Và ở đó,   cô gặp hắn  .

Hắn tên là   Kael  , một chàng trai với đôi mắt đen như vực thẳm, làn da nhợt nhạt như tro tàn, và giọng nói có thể làm rạn nứt không khí. Kael là người của   tộc Whisperers   – những sinh vật bị nguyền rủa, sống trong bóng tối, và   mang trong mình ký ức của thế giới  .

Kael biết Eden là ai. Hắn nói: “Em là chiếc cầu cuối cùng giữa chúng ta và ánh sáng. Là đứa con của hai thế giới. Là người duy nhất... có thể chấm dứt cuộc chiến này.”

Eden không hiểu. Cô chỉ biết mình luôn bị xem là “khác biệt”, là “sai lệch”. Nhưng Kael đưa cho cô một mảnh gương vỡ, và khi cô chạm vào, ký ức tràn về như trận lũ vỡ bờ…

Mẹ của Eden là   Caelia  , một nữ tu của tộc   Luminae  , chủng tộc ánh sáng – những người có thể điều khiển âm thanh để chữa lành và bảo vệ. Cha cô – không ai khác – chính là   thủ lĩnh của tộc Whisperers  , loài sinh vật bị xem là “bóng tối sống”.

Eden là kết quả của một tình yêu bị nguyền rủa.

Cô không có giọng nói – vì   giọng nói của cô, nếu thốt ra, có thể xé rách ranh giới giữa hai thế giới  . Cô là “Tiêu Âm” – người duy nhất mang trong mình cả ánh sáng và bóng tối, và   khi giọng cô cất lên lần đầu tiên, sự thật sẽ được phơi bày... hoặc thế giới sẽ sụp đổ. 

Nhưng khi Eden trở về nhà, cha nuôi của cô đã biến mất. Thị trấn trở nên im lìm... như bị nuốt chửng. Cô bị bao vây bởi những kẻ mang mặt nạ trắng – tộc Luminae, những kẻ từng là ánh sáng nhưng giờ đây trở thành   giáo phái thờ phụng sự im lặng tuyệt đối  , quyết tiêu diệt cô.

Bị truy đuổi đến tận mép vực của khu rừng, Eden tuyệt vọng. Cô đứng giữa hai luồng sức mạnh đang ép chặt lấy cô – ánh sáng và bóng tối, cả hai đều muốn biến cô thành công cụ của riêng mình.

  Cô gào lên – một tiếng gào chưa từng thốt ra trong đời.  Và rồi –   mọi thứ vỡ vụn. 

Tiếng gào của cô   không có âm thanh  , nhưng   nó đánh thức ký ức của đất, nước, gió, và cả những linh hồn bị lãng quên.   Cả khu rừng sáng lên bằng ánh sáng lạ lùng – không phải ánh sáng ban ngày, mà là ánh sáng của sự thật.

Những mặt nạ trắng rơi xuống – để lộ gương mặt những người dân mà cô từng yêu quý, bị điều khiển và biến dạng bởi giáo phái.

Kael quỳ xuống, đôi mắt ướt nước: “Em không phải là sự sai lệch, Eden. Em là bản giao hưởng đầu tiên giữa hai thế giới. Em là điều mà cả hai tộc chưa bao giờ dám mơ đến:  sự hòa hợp”. Eden không cứu thế giới. Cô  thức tỉnh nó.

Thị trấn Waverlyn vẫn mù sương, nhưng giờ đây, mỗi khi gió thổi qua ngọn đồi, người ta có thể nghe thấy   một bản nhạc không lời  , dịu dàng và xa xăm – giai điệu đầu tiên mà Eden từng cất lên. Cô biến mất vào rừng, không ai biết cô sống hay chết.

Nhưng một ngày, khi ánh trăng tròn, có người thấy   một cô gái tóc trắng đứng bên suối  , không bóng, không tiếng, nhưng   đôi mắt sáng như gương nước  , và nụ cười… như thể cô cuối cùng đã tha thứ cho thế giới – và cho chính mình.

 “Điều mà em cảm thấy không thể chấp nhận ở bản thân – chính là điều duy nhất khiến em trở nên đặc biệt. Không ai cứu em cả. Chỉ có em… tự cứu chính mình”.


Đăng nhận xét

0 Nhận xét