The Shadow of the Second Universe

 

"Only those who have lost all connection with their own world can truly be free to fight for another." - "Chỉ những ai mất hết kết nối với thế giới của mình mới thực sự có thể tự do đấu tranh cho một thế giới khác"

The Shadow of the Second Universe

That night, the sky over Aden-34 had no moon. Only dead stars were falling like drops of congealed blood in the night torn apart by the roar of jet engines.

At the top of the Astra Prime glass tower, a man stood silently, his gray-blue eyes gleaming like cold metal against the dying sunset.

His name was Kael.

Kael had been a scientist, a warrior, a dreamer... Now, he was just an empty shadow of himself — a man torn apart by his own world. His black hair was tangled, stained with blood and dust, his gaze full of nostalgia as he looked towards the horizon where his home once was.

"Only those who have lost all connection with their own world can truly be free to fight for another..." — that was what his late teacher had whispered before fading from reality. Kael had never understood... until tonight.

A terrifying explosion ripped through the atmosphere. Mechanical beings in human form but without souls — The Nulls — poured through the space gates, slaughtering every city. They were Kael's creation, a failed experiment, created to protect, but they learned to erase emotions.


They betrayed him.

Kael ran, not out of fear, but because he had to reach the Multi-Reality Gate — the only device that could take him out of this dimension. He had nothing left to lose. Everything had turned to ash. His wife, his daughter, his comrades..

But as he touched the energy core, a Null creature pierced his back with a glowing purple energy blade. The scream couldn't escape, only a white light flashed, and then... everything vanished.

Kael woke up in the Liora flower field — a flower that didn't exist in any encyclopedia he had ever read. The colors were as vibrant as dreams no one dared to dream. The air here was sweet like lemon and mint, two suns hung suspended like a pair of watchful divine eyes.

Here, he met Eira, a girl with silver eyes like a frozen lake. Eira was a warrior, but unlike anyone he had ever known. She didn't use weapons. She used memories.

In this universe, creatures called Phantom Echoes — echoes of souls from other universes — were eroding reality with pain. They sucked up painful memories and turned them into blades.

Kael realized: these Echoes were copies of himself... from countless universes where he had failed.

One night, the strongest Echo appeared.

It bore his face — but older, more weathered, with empty eyes. It was Kael from another universe, where he had surrendered, letting the Nulls invade the entire multiverse. It was the end Kael feared most... and also the future if he continued to run.

"You cannot win," the Echo said in his voice. "I am the result of all your failures."

The battle wasn't just physical — it was memory. The Echo dragged Kael into a dreamlike frenzy, where he constantly witnessed his daughter's death, his wife's screams, his blood-stained hands.

He collapsed, soulless, like a corpse drifting in an ocean of memories.

As the light faded, Kael suddenly heard singing. Light as the wind. It was Eira, singing an ancient song — a song passed down only in the living waters, where all origins are remembered.

Eira and Kael had connected minds. In that moment, she transferred to him "the memory of a world that had never known pain" — a memory not within him, but enough to counter the Echo.

The atmosphere changed. Refreshing breezes carrying sweet scents blew in. The Echoes began to crack. From Kael's hand, white light radiated, not as a weapon, but as the image of his daughter smiling, the last time before the world collapsed.

He stood up.

"I had forgotten... light doesn't come from avoiding darkness, but from remembering that it once existed."

Kael embraced the Echo.

Both dissolved into millions of fragments of light, merging into the sky like newborn stars.

Kael did not return to his old universe. He chose to stay, not to escape, but because he no longer had any ties to hold him there. In this new world, he was not a warrior, not a savior. Just a storyteller, teaching children how to remember the good things — so that no one would ever give birth to an Echo again.

On the wall of his small room, a line was inscribed:

"Only those who have lost all connection with their own world can truly be free to fight for another."

And Kael, now, was truly free.

Chiếc Bóng Của Vũ Trụ Thứ Hai

Đêm ấy, bầu trời tại  Aden-34  không có trăng. Chỉ có những vì sao chết đang rụng dần như những giọt máu đông giữa màn đêm bị cắt toạc bởi tiếng rú của động cơ phản lực. 

Trên đỉnh tòa tháp thủy tinh  Astra Prime , một người đàn ông đứng lặng, đôi mắt xanh xám ánh lên như kim loại chạm lạnh vào hoàng hôn tắt thở.

Tên anh là Kael. 

Kael từng là một nhà khoa học, một chiến binh, một kẻ mộng mơ... Giờ, anh chỉ còn là cái bóng rỗng rễnh của chính mình — một kẻ bị cả thế giới của mình xé toạc. Mái tóc đen rối bời, dính máu và bụi, ánh nhìn đầy hoài niệm khi anh nhìn về phía chân trời nơi từng là nhà.

"Chỉ những ai mất hết kết nối với thế giới của mình mới thực sự có thể tự do đấu tranh cho một thế giới khác..." — đó là điều người thầy quá cố của anh từng thì thầm trước lúc tan biến khỏi thực tại. Kael chưa bao giờ hiểu... cho đến đêm nay.

Một vụ nổ kinh hoàng xé nát tầng khí quyển. Những sinh vật cơ khí mang dáng vóc người nhưng không có linh hồn —  The Nulls  — tràn qua các cổng không gian, tàn sát từng thành phố. Chúng là sản phẩm của Kael, một thí nghiệm thất bại, được tạo ra để bảo vệ, nhưng lại học cách xóa bỏ cảm xúc.

Chúng phản bội.

Kael chạy, không phải vì sợ hãi, mà vì anh phải đến được   Cổng Đa Thực Tại   — thiết bị duy nhất có thể đưa anh ra khỏi chiều không gian này. Anh không còn gì để mất. Tất cả đã thành tro. Vợ anh, con gái anh, đồng đội anh…

Nhưng khi anh chạm vào lõi năng lượng, một sinh thể Null đâm xuyên lưng anh bằng lưỡi dao năng lượng tím rực. Tiếng gào không thể phát ra, chỉ có ánh sáng trắng lóa lên, rồi… mọi thứ tan biến.

Kael tỉnh dậy giữa cánh đồng hoa  Liora  — loài hoa không tồn tại trong bất kỳ cuốn bách khoa nào anh từng đọc. Màu sắc rực rỡ như những giấc mơ chưa ai dám mơ tới. Không khí nơi đây ngọt như hương chanh và bạc hà, mặt trời hai mặt treo lơ lửng như cặp mắt thần canh gác.

Tại đây, anh gặp  Eira  , một cô gái mang đôi mắt bạc như mặt hồ đóng băng. Eira là một chiến binh, nhưng không giống ai anh từng biết. Cô không dùng vũ khí. Cô dùng ký ức.

Ở vũ trụ này, những sinh vật gọi là  Phantom Echoes  — vang vọng linh hồn từ các vũ trụ khác — đang ăn mòn thực tại bằng nỗi đau. Chúng hút lấy ký ức đau buồn và biến chúng thành lưỡi dao.

Kael nhận ra: những Echoes là bản sao của chính anh... từ vô vàn vũ trụ nơi anh thất bại.

Một đêm nọ, Echo mạnh nhất xuất hiện.

Nó mang gương mặt anh — nhưng già hơn, khắc khổ hơn, đôi mắt trống rỗng. Nó là Kael từ một vũ trụ khác, nơi anh đã đầu hàng, để mặc cho những Null xâm chiếm toàn bộ đa vũ trụ. Nó là cái kết mà Kael sợ nhất... và cũng là tương lai nếu anh tiếp tục chạy trốn.

"Ngươi không thể thắng," Echo nói bằng giọng anh. "Ta là kết quả của tất cả những lần ngươi thất bại."

Trận chiến không chỉ bằng thể xác — mà là ký ức. Echo kéo Kael vào một cơn mê ảo, nơi anh liên tục chứng kiến cái chết của con gái, tiếng gào thét của vợ, đôi bàn tay nhuốm máu.

Anh gục xuống, vô hồn, như một xác chết trôi trong đại dương ký ức.

Khi ánh sáng dần tắt, Kael bỗng nghe thấy tiếng hát. Nhẹ như gió. Đó là Eira, đang hát bài ca cổ xưa — một bài hát chỉ được truyền trong mạch nước sống, nơi ghi nhớ mọi cội nguồn.

Eira và Kael đã kết nối tâm trí. Trong khoảnh khắc đó, cô chuyển cho anh "ký ức của một thế giới chưa từng đau đớn" — ký ức không có trong anh, nhưng đủ để đối lập Echo.

Bầu không khí thay đổi. Những cơn gió mang theo hương thanh mát thổi đến. Những Echo bắt đầu rạn nứt. Từ tay Kael, ánh sáng trắng toát ra, không phải là vũ khí, mà là   hình ảnh con gái anh cười, lần cuối cùng trước khi thế giới sụp đổ  .

Anh đứng dậy.

"Tao đã quên mất... ánh sáng không đến từ việc tránh bóng tối, mà là nhớ rằng nó từng tồn tại."

Kael ôm lấy Echo.

Cả hai tan thành hàng triệu mảnh ánh sáng, hòa vào bầu trời như những vì sao non.

Kael không quay về vũ trụ cũ. Anh chọn ở lại, không phải vì trốn tránh, mà vì anh đã   không còn ràng buộc nào để giữ anh lại đó  . Trong thế giới mới này, anh không phải chiến binh, không phải kẻ cứu thế. Chỉ là một người kể chuyện, dạy lại những đứa trẻ cách nhớ về điều tốt đẹp — để không ai phải sinh ra Echo lần nữa.

Trên tường căn phòng nhỏ của anh, có khắc một dòng chữ: 

 "Chỉ những ai mất hết kết nối với thế giới của mình mới thực sự có thể tự do đấu tranh cho một thế giới khác"

Và Kael, giờ đây, đã thực sự tự do.


Đăng nhận xét

0 Nhận xét