"You don't need to 'fix'
yourself to fit into the world, you just need to accept yourself, and the world
will adjust to fit you." - "Bản thân không cần phải 'chỉnh sửa' để phù hợp
với thế giới mà chỉ cần chấp nhận chính mình, và thế giới sẽ tự điều chỉnh để
phù hợp với bạn”
A REVERSE CLOCK “If someone is forgotten as soon as they turn away, do
they really exist?" Elliot wondered that question his whole life. He was born
with a paradox: his time flowed backward. Not in a simple way like rewinding a movie. Everything
with him was a strange rule of the universe: When someone met him for the first time, they felt like
they had known him before. But when they left, they forgot him. If he wrote something, it would fade over time, as if it
never existed. Every trace he left in this world was erased. He had no past, no future. Only one thing went with him: a
silver pocket watch, running backward like his life. He once asked his mother: "Why am I different?" She just shook her head, sadly. "I'm sorry, Elliot. I
don't remember us having this conversation." He never asked again. Elliot was used to being lonely. But one day, he met Lena
– a girl with blue eyes like the summer sky. She was not like other people. Lena remembered him longer
than usual. She could talk to him for more than a day without forgetting him
the next morning. She touched his watch, curiously turning it. "What
will happen if you turn it forward?" Elliot was startled. He had never thought of that. But he
didn't dare try, if breaking this paradox... would he still exist? The next morning, Elliot woke up and realized the world
around him had changed. No one remembered him. Lena didn't recognize him anymore.
But this time it was worse: he couldn't see himself in the mirror. His hands
were fading. His voice echoed but no one heard. His watch had stopped. Elliot
panicked. If his time no longer flowed backward… then what was happening? He ran to Lena, trying to shake her. But when he touched
her, his hand went through her body as if he were just a ghost. He was disappearing. Elliot realized the truth: He never really existed in this world. If his time went
backward, it meant that every day that passed, he got closer to the beginning
– the point where he completely disappeared. He was not a normal person. He was a living paradox, a
mistake of time. So… is this how his story ends? But just as he was about to disappear, he realized
something important: If his time went backward... he could rewind far enough
to fix everything. He grabbed his watch. If he turned it back fast enough,
maybe he could go back to the first moment – where it all began. He used all
his strength, turning the watch hard. The watch started spinning faster. The
world around him cracked like broken glass. He saw every moment of his life
rewinding at an incredible speed – the lonely days, the times he was
forgotten, the people who saw him and then forgot him. He went back to the first day he was born. He saw a shadow
– another Elliot – opening his eyes for the first time. This was the moment
of fate. If he could change something right here, everything might be
different. He approached and whispered to himself, to the newborn Elliot:
"Don't be afraid. What makes you different is not a curse. It's a
gift." And then… he let go. The watch shattered. Elliot opened his eyes. He was lying on the grass, warm
sunlight shining through the leaves. Lena sat beside him, looking at him
worriedly. "Are you okay?" He blinked. Lena… remembered him? He raised his hand. For the first time, he felt his body
was no longer fading. The watch was gone. His time no longer flowed backward. But he still felt something special inside him. He
understood: "You don't need to 'fix' yourself to fit into the world, you
just need to accept yourself, and the world will adjust to fit you." |
CHIẾC ĐỒNG HỒ CHẠY NGƯỢC “Nếu một người bị
lãng quên ngay khi quay lưng đi, liệu họ có thực sự tồn tại không?” Elliot đã tự hỏi
câu hỏi đó cả đời. Cậu sinh ra với một nghịch lý: thời gian của cậu trôi ngược. Không phải theo
cách đơn giản như tua ngược một cuốn phim. Mọi thứ với cậu là một quy luật kỳ
quái của vũ trụ: - Khi ai đó gặp cậu
lần đầu tiên, họ sẽ có cảm giác như đã quen biết cậu từ trước. - Nhưng khi họ rời
đi, họ quên mất cậu. - Nếu cậu viết một
dòng chữ, nó sẽ phai nhạt dần theo thời gian, như thể nó chưa từng tồn tại. - Mọi dấu vết cậu
để lại trên thế giới này đều bị xóa sạch.
Cậu không có quá
khứ, không có tương lai. Chỉ có duy nhất một thứ đi cùng cậu: chiếc đồng hồ bỏ
túi màu bạc, chạy ngược như chính cuộc đời cậu. Cậu đã từng hỏi mẹ
mình: "Tại sao con
lại khác biệt?" Bà chỉ lắc đầu, buồn
bã. "Mẹ xin lỗi, Elliot. Mẹ không nhớ chúng ta đã từng có cuộc trò chuyện
này." Cậu không bao giờ
hỏi lại nữa. Elliot đã quen với
cô đơn. Nhưng một ngày nọ, cậu gặp Lena – cô gái có đôi mắt xanh biếc như bầu
trời mùa hạ. Cô không giống những
người khác. Lena nhớ cậu lâu hơn bình thường. Cô có thể trò chuyện với cậu
hơn một ngày mà không quên mất cậu vào sáng hôm sau. Cô chạm vào chiếc
đồng hồ của cậu, tò mò vặn thử. "Cái
gì sẽ xảy ra nếu cậu vặn nó theo chiều thuận?" Elliot giật mình.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Nhưng cậu không dám thử, nếu phá vỡ nghịch
lý này... liệu mình có còn tồn tại không? Sáng hôm sau,
Elliot thức dậy và nhận ra thế giới xung quanh đã thay đổi. Không ai nhớ cậu.
Lena cũng không còn nhận ra cậu. Nhưng lần này còn tệ hơn: cậu không thể nhìn
thấy chính mình trong gương. Bàn tay cậu mờ nhạt. Giọng nói cậu vang lên
nhưng không ai nghe thấy. Chiếc đồng hồ trong tay cậu đã dừng lại. Elliot hoảng
loạn. Nếu thời gian của cậu không còn chảy ngược… vậy điều gì đang xảy
ra? Cậu chạy đến gặp
Lena, cố gắng lay động cô. Nhưng khi cậu chạm vào, tay cậu xuyên qua cơ thể
cô như thể cậu chỉ là một bóng ma. Cậu đang tan biến.
Elliot nhận ra sự thật: Cậu chưa bao giờ
thực sự tồn tại trong thế giới này. Nếu thời gian của cậu đi ngược, nghĩa là
mỗi ngày trôi qua, cậu càng tiến gần hơn đến điểm khởi đầu – điểm mà cậu hoàn
toàn biến mất. Cậu không phải một
con người bình thường. Cậu là một nghịch lý sống, một lỗi sai của thời gian. Vậy
ra… đây là cách câu chuyện của mình kết thúc? Nhưng ngay lúc cậu
sắp tan biến, cậu nhận ra một điều quan trọng: Nếu thời gian của cậu đi ngược...
cậu có thể tua lại đủ xa để sửa chữa tất cả. Cậu nắm chặt chiếc
đồng hồ. Chỉ cần quay nó ngược đủ nhanh, có lẽ cậu có thể quay về khoảnh khắc
đầu tiên – nơi tất cả bắt đầu. Cậu dùng hết sức lực, vặn mạnh chiếc đồng hồ. Kim
đồng hồ bắt đầu quay nhanh hơn. Thế giới xung quanh cậu rạn nứt như một tấm
kính vỡ. Cậu thấy mọi khoảnh khắc trong cuộc đời mình tua ngược với tốc độ khủng
khiếp – những ngày cô đơn, những lần bị lãng quên, những con người đã từng
nhìn thấy cậu rồi quên mất. Cậu quay lại ngày
đầu tiên cậu sinh ra. Cậu thấy một bóng người– một Elliot khác – đang mở mắt
lần đầu tiên. Đây là khoảnh khắc định mệnh. Nếu cậu có thể thay đổi điều gì
đó ngay tại đây, mọi thứ có thể sẽ khác. Cậu tiến đến gần và thì thầm với
chính mình, với đứa trẻ Elliot sơ sinh: "Đừng sợ hãi. Điều khiến cậu
khác biệt không phải là lời nguyền. Nó là món quà”. Và rồi… cậu buông
tay. Chiếc đồng hồ vỡ vụn. Elliot mở mắt. Cậu
đang nằm trên bãi cỏ, ánh nắng ấm áp chiếu qua tán lá. Lena ngồi bên cạnh,
nhìn cậu lo lắng. “Cậu ổn chứ?” Cậu chớp mắt.
Lena… nhớ cậu? Cậu đưa tay lên. Lần
đầu tiên, cậu cảm thấy cơ thể mình không còn mờ nhạt. Chiếc đồng hồ đã biến mất.
Thời gian của cậu không còn đi ngược nữa.
Nhưng cậu vẫn cảm
nhận được một điều gì đó đặc biệt bên trong mình. Cậu hiểu ra: "Bản thân
không cần phải 'chỉnh sửa' để phù hợp với thế giới mà chỉ cần chấp nhận chính
mình, và thế giới sẽ tự điều chỉnh để phù hợp với bạn”. |
0 Nhận xét